[Dịch] Mô Phỏng Nhân Sinh: Từ Dưỡng Sinh Công Bắt Đầu

/

Chương 13: Nữ nhân chỉ ảnh hưởng tốc độ rút đao của ta (2)

Chương 13: Nữ nhân chỉ ảnh hưởng tốc độ rút đao của ta (2)

[Dịch] Mô Phỏng Nhân Sinh: Từ Dưỡng Sinh Công Bắt Đầu

Tam Canh Thú

4.971 chữ

24-11-2023

Đời trước nhà cậu ta khá giả, nhưng so với bây giờ vẫn tốt hơn nhiều, từ nhỏ cậu chưa từng được ăn thịt béo.。

Trước giờ cậu chưa từng nghĩ thịt béo lại ngon đến thế!

Hai người ăn sạch toàn bộ đồ ăn.

Sau cùng, đợi Hàn Chiếu ăn no, Triệu Viễn Đồ múc cơm vào chậu nhỏ, để cho cơm thấm đẫm mỡ rồi mới ăn hết, mới vỗ vỗ bụng thỏa mãn.。

Ăn uống xong, hai người trò chuyện với nhau.

Triệu Viễn Đồ năm nay 23 tuổi, 14 tuổi cha mẹ đều mất, 15 tuổi theo Lã Ích học võ, nhờ tư chất khá, lại chăm chỉ nên được ở lại võ quán, phần lớn môn sinh trong quán đều do cậu dẫn dắt.。

Mặc dù không lương, nhưng được ăn ở miễn phí, học phí giảm một nửa.

"Này Đại sư huynh, huynh biết cách kiếm tiền nào không?" Hàn Chiếu rót hai chén trà lúa mạch, hỏi về cách kiếm tiền. “

Dưỡng Khí Quyết có 3 cấp, dù bản thân cậu cũng siêng năng tu luyện, nhưng túi có tiền, trong bảng có điểm thuộc tính thì càng thêm phần đảm bảo.。

"Sao vậy? Ngươi rất thiếu bạc sao?" Triệu Viễn Đồ nhấp một ngụm trà.

"Tư chất của đệ không tốt, nên muốn dành dụm chút bạc, chuẩn bị cho mọi tình huống chưa lường trước được." Hàn Chiếu cười cười.

"Điều đó cũng có lý, ai mà chê tiền nhiều chứ." Triệu Viễn Đồ gãi đầu, nói tiếp: "Nói chung, gia nhập các đại gia tộc trong nội thành, hoặc những đại thương hội, là cách kiếm tiền nhiều nhất, tuy nhiên tự do sẽ bị hạn chế.

“Ngoài ra, bảo kê một vài bang phái, ra tay giúp đỡ trong khả năng của mình mỗi năm vài lần cũng đủ.”

“Ta bảo kê hai bang Thiên Nguyệt và Hắc Thủ, mỗi năm có thể được mười hai lượng bạc.”

“Chỉ là muốn làm bảo kê, tối thiểu phải đạt cảnh giới Luyện Da mới được."

"Chỉ có thế thôi sao? Còn cách nào khác không?" Hàn Chiếu lại hỏi, những điều Triệu Viễn Đồ nói hắn đều đã biết.

"Còn cách khác là làm Tróc đao nhân', thay quan phủ truy bắt tội phạm, lĩnh thưởng theo đầu người bị bắt; hoặc gia nhập tiêu cục, hộ tống hàng hóa. Ngoài ra còn đi săn và hái thuốc cùng thợ săn trên núi, nhưng núi rừng rất nguy hiểm, không chỉ có độc trùng hung thú, đêm đêm còn có yêu quái rình rập."

"Tuy vậy, nguy hiểm nhất vẫn là con người." Triệu Viễn Đồ nói tiếp: "Vậy nên hiện tại hai cách kiếm tiền phù hợp nhất với hiền đệ là hai thứ ấy."

"Hai cách nào?"

"Hình như cậu cũng đã từng đọc sách? Cậu có thể dạy chữ cho con em gia đình nghèo khó, mặc dù không có công danh nên phí dạy thấp hơn nhiều, nhưng mỗi ngày chỉ cần dạy trong một canh giờ là được. Mỗi học trò trả vài chục văn tiền, đồng thời dạy thêm một số đứa trẻ, mỗi tháng chịu khó làm, kiếm được một hai lượng bạc cũng không thành vấn đề."

"Ngoài ra, còn có cách kiếm nhiều tiền hơn, đó là nhờ sư phụ tìm hôn sự, cưới vào một gia đình đại tộc. Sư đệ như vậy tuấn tú, việc tìm một phu nhân có của hồi môn không phải là khó." Triệu Viễn Đồ nở nụ cười ngây thơ.

"Đa tạ đại sư huynh đã chỉ dạy, đệ đội ơn huynh." Hàn Chiếu gật đầu nói.

Ăn bám là điều không thể, nam nhi phải có khí tiết!

Buổi chiều, Lã Ích đúng giờ quay lại võ quán.

Hắn dẫn Hàn Chiếu vào khu vườn nhỏ bên trong.

Chỉ thấy bên trái sân đứng thẳng ba cây cột gỗ, trên đó đầy vết chém, đất trống bên phải có hai nam hai nữ đang đứng đó.

Lã Ích giới thiệu với Hàn Chiếu, bốn người lần lượt là Trương Thiên Văn, Lý Phi, Tô Vận, Hứa Linh.

Trương Thiên Văn nét mặt tuấn tú, năm nay mười chín tuổi, thấp hơn Hàn Chiếu một chút, khoảng một thước bảy.

Lý Phi ngũ quan chỉnh tề, lông mày rậm mắt to, hai mươi bốn tuổi, cao khoảng một thước tám.

Hai người xuất thân từ đại tộc Lý gia và Trương gia trong nội thành, trong đó Lý gia còn có luyện võ sư trấn giữ, chỉ là cả hai người bọn họ đều không phải con cháu dòng chính.

Tô Vận và Hứa Linh xuất thân từ gia đình thương nhân giàu có trong nội thành, cả hai đều khoảng mười tám tuổi.

Vì trong mô phỏng, Hàn Chiếu từng gia nhập Lý gia nên nhìn Lý Phi nhiều hơn một chút, còn đối với dung mạo xinh đẹp của Tô Vận và Hứa Linh thì không có cảm giác gì.

Phụ nữ chỉ có thể ảnh hưởng đến tốc độ rút đao của hắn mà thôi.

Hàn Chiếu lễ phép chào hỏi bốn người.

Lý Phi cười đáp lại, Trương Thiên Văn mặt không cảm xúc gật đầu.

Tô Vận vẻ mặt kiêu ngạo, cung kính xa cách chắp tay.

Hứa Linh thì nhìn chằm chằm vào mặt Hàn Chiếu.

"Hàn Chiếu, nhớ kỹ khẩu quyết" Lã Ích bảo bốn người tiếp tục luyện tập, rồi kéo Hàn Chiếu sang một bên, bảo hắn nhớ kỹ khẩu quyết của Đoạn Nhạc Đao pháp.

Xác nhận hắn đã nhớ, Lã Ích bảo hắn đợi, rồi tự mình đi vào phòng bên.

Vì hiện giờ Hàn Chiếu chưa có tiền mua đao, nên Lã Ích đi lấy đao, tạm cho Hàn Chiếu mượn.

Một loạt âm thanh kim loại va chạm đã thu hút sự chú ý của Hàn Chiếu.

Bốn người kết đôi tỉ thí, Trương Thiên Văn đấu với Lý Phi, Tô Vận đấu với Hứa Linh.

Hai bên trong sân liên tục tấn công đỡ đòn, không ngừng vung trường đao chém về phía đối phương.

Đúng là có tiền thật tốt, đao mua đều là dùng riêng cho luyện tập, không có lưỡi nhọn.

Dĩ nhiên, cho dù là đao không lưỡi nhọn thì cũng nặng ba bốn cân, nếu chém trúng người thì cũng không phải trò đùa.

Chỉ cần nghe âm thanh vung đao lên không khí cũng biết lực đạo không đơn giản.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!